Tháng 9

    Wake Me Up When September Ends

Đã bắt đầu sang tháng 9. Cuộc sống Sài Gòn thay đổi đến chóng mặt, khiến mình có đôi khi ngoảnh lại chẳng kịp nhận ra sự vội vàng của chính bản thân. 23 tuổi, có lẽ không còn trẻ con để nghĩ tới học và chơi nữa. Vì chặng đường trước mắt giờ đã là một thử thách...và cả gánh nặng. 23 tuổi, không còn là cô bé ngày ngày cắp sách đến trường, trước mặt là những quyển tập và sau giờ học là những cuộc vui cùng bạn.. Đã lớn rồi và cũng đã biết lo hơn.


Nếu sự chín chắn trong mỗi con người là kinh nghiệm và va vấp, thì có lẽ sự chính chắn trong mình một phần được tạo bởi nỗi cô đơn. Cô đơn vốn dĩ là một cảm giác, chỉ đơn thuần là thế. Vì thứ cảm giác này, nên giữa dòng đời tấp nập người kia, có phút giây nào ta bỗng thấy chạnh lòng, thấy mình trở nên lạc lõng và bé nhỏ, thấy mình cần một vòng tay, một cái ôm, một cái nắm tay nhẹ...để biết rằng mình vẫn đang được quan tâm, vỗ về.


Dạo này Sài gòn hay mưa, có chút lạnh nhẹ len lỏi như cái tết quê mình tháng Một. Nhưng mỗi khi mưa, tâm trạng mình không còn buồn não nề hay trầm uất. Mình suy nghĩ nhiều hơn, quan tâm tới mọi người nhiều hơn, dẹp đi những suy nghĩ bấy lâu giằng xé. Mưa sài gòn, nhẹ nhàng mà lãnh đạm, ồn ào mà không dai dẳng, chỉ chợt đến, chợt đi...Nhẹ bẫng.... Như lòng người..





Bài đăng phổ biến từ blog này

Những từ Tiếng Anh hay bị phát âm sai nhất

Safe and Sound

Peace - In a good mood - Wed 17th